Ngày con chào đời


Có lẽ không có ai như mẹ, vừa được bế con trên tay, mẹ kéo khăn ra, kiểm tra tay chân, các bộ phận khác xem có gì bất thường không? Vì mẹ sợ lắm!


Con gái yêu thương của mẹ, nay con đã gần 2 tuổi rưỡi rồi nhưng những cảm giác ngày đón con chào đời vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của mẹ. Bởi lúc nào mẹ cũng luôn yêu thương con và con mãi mãi là người mang đến cho mẹ những niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống.


Mẹ nhớ mãi cái thời khắc thiêng liêng và quan trọng ấy – con được dự sinh vào ngày 24 tháng 10 năm 2008 (đúng vào ngày Noel đấy). Tới ngày dự sinh rồi, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, mà chờ mãi chẳng thấy có dấu hiệu gì, thế là cả nhà đưa mẹ đến luôn bệnh viện để xem thế nào. Đến nơi, mẹ vào kiểm tra thì bác sỹ thông báo là phải tách ối (vì con đã già tháng rồi), rồi làm các thủ tục kiểm tra sức khỏe cho mẹ và con. Trong lúc chờ đợi đo tim thai thì mẹ lân la hỏi chuyện các bà mẹ “cùng cảnh ngộ” (vì hồi nào đến giờ có biết tách ối là gì đâu chứ), với lại, mẹ là chúa nhát gan, nên sợ đau lắm, phải hỏi người ta xem có đau không để mà chuẩn bị tinh thần. Ai cũng nói là tách ối đau lắm, đau đến phát khóc… Mẹ càng nhụt chí hơn, nhưng nghĩ đến việc sắp được đón con chào đời, mẹ cũng ráng “anh hùng” và vào phòng. Gồng mình lên để đón cơn đau, tay chân thì run rẩy… Mẹ nằm chờ đợi thì bác sỹ bảo:

- Xong rồi, em về nghỉ ngơi, khi nào thấy có dấu hiệu thì nhập viện sanh, trong vòng 3 ngày sẽ sanh đó.
Mẹ không tin là đã tách ối, còn hỏi bác sĩ: “Không cần tách ối hả bác?”
- Không, xong rồi.

Vậy là đâu có đau gì đâu chứ, mấy cô kia làm mẹ hết cả hồn vía. Và rồi, hồi hộp chờ đợi, mẹ chẳng ngủ được vì cứ bồn chồn. Ở nhà chờ đợi không thấy dấu hiệu gì hết, đến ngày 26 thì bắt đầu cảm thấy những cơn đau nhè nhẹ, gọi điện thông báo cho bác sỹ thì bác nói là có dấu hiệu rồi, khi nào đau nhiều, liên tục thì nhập viện. Mẹ chờ từ sáng cho đến mãi chiều tối cũng thấy cơn đau thưa thưa, nóng ruột lại gọi bác sỹ, bác bảo vào kiểm tra xem thế nào. Và 18h00 ngày 26/12/2008 – bác sỹ bảo vào viện đi, giờ đến sáng là sinh. Lúc này mẹ lại run cầm cập: vì sợ, mẹ sợ bệnh viện.


Nghe bác sỹ nói có khi đến sáng mới sinh nên mẹ cũng “hoãn binh”, không muốn vào viện ngay (mặc dù lúc đó đã mở 3 phân rồi). Mẹ đòi ba cho đi siêu thị, đòi ăn bánh Pizza… thế là cũng được chiều. Vào tiệm bánh, mẹ gọi thức ăn, mà hôm đó đông quá, phải chờ hơn 30 phút, mẹ đâm ra cáu vì cơn đau đến nhanh hơn. Mẹ nói họ mang thức ăn ra nhanh đi, cho tôi còn đi đẻ. Ăn xong thì đau nhiều hơn, mẹ bắt đầu thấy mỏi và chân muốn quỵ xuống. Nhưng nghĩ đến cái cảnh vào nằm viện sợ quá, nên đi vòng vòng siêu thị tiếp. Đến lúc thấy bắt đầu khó chịu thì ngoài trời lại mưa, chần chừ khoảng 30 phút nữa thì mới chịu vào viện.

Đã hơn 20h00, làm các thủ tục nhập viện xong thì mẹ phải nằm cách li trên phòng chờ sanh, không được gặp người nhà, buồn và đau. Mẹ lấy điện thoại nhắn tin “tám” với ba và khai báo tình hình sức khỏe. Lúc này, bác sỹ kiểm tra thì vẫn như cũ, chưa mở thêm phân nào. Mà người thì khó chịu hơn, đau nhiều hơn, mẹ quyết định nằm ngủ 1 tí cho quên cơn đau. Đi vào nhà vệ sinh thì mẹ thấy bị ra máu nhiều quá nên hỏi cô y tá xem sao thì được trả lời là chắc sắp sanh và cô kiểm tra cho mẹ thì đã 7 phân rồi. Cô ý tá phán 1 câu xanh rờn: “Vào phòng sanh”…

Lúc này, mẹ yêu cầu được tiêm thuốc giảm đau, nhưng mà muộn rồi. Cô y tá nói bây giờ sanh rồi không tiêm được nữa, mẹ phát sợ, đòi được đi bộ cho thoải mái. Cô y tá cứ theo mẹ, nói: “Giờ không đi được nữa đâu, đi là đẻ rớt đó”… Mẹ sợ quá trời. May quá, sực nhớ là có cái điện thoại đang để trên giường, nên gọi cho ba lên và giao điện thoại rồi chia tay để vào sanh. Bác sỹ của mẹ con mình đến, bác hỏi thăm mẹ và chuẩn bị đồ nghề. Mẹ còn thống nhất với bác sỹ là sanh thường nhé bác (vì lúc siêu âm con bị dây rốn quấn cổ và hơi to nên bác sỹ vẫn chuẩn bị phương án 2).

00h30: bác sỹ và các cô y tá hỗ trợ, hướng dẫn, mẹ cũng đã cố gắng hết sức… vậy mà mãi cũng chưa thấy con ra. Cô y tá to khỏe, tự nhiên lại trèo lên người mẹ, ép bụng mẹ đến nghẹt thở. Mẹ đẩy cô ấy mạnh lắm, hình như là cô ấy té luôn. Rồi mẹ quát: “Chị làm gì vậy, tôi muốn tắt thở”. Lúc này cô y tá mới nói là đẩy phụ mẹ. Mẹ ngại ghê và lại cố gắng rặn, nhưng sao vẫn không được.
01h00: Bác sỹ nói: “xử” thôi – Mẹ toát mồ hôi, năn nỉ bác để thử lần nữa (vì sợ bị mổ) rồi mẹ tiếp tục rặn… nhưng cũng không xong.
01h10: Bác sỹ nói phải dùng dụng cụ hỗ trợ, bé khó ra. Và tiến hành..
01h35 phút: Con gái của Mẹ chào đời, cô y tá mang con đi vệ sinh cho con. Mẹ nằm đó, nhìn thấy con... mà sao con đen thế không biết. Mẹ cười mãn nguyện vì được nhìn thấy con, mặc dù lúc đó mẹ đã lả người đi vì mệt.
Cô y tá nói với mẹ, bé hơi yếu nên phải cho nằm phòng kín. Mẹ gật đầu đồng ý và thiếp đi. Sau khi xong, mẹ được đẩy ra, bà ngoại và ba chờ ở ngoài. Vừa nhìn thấy ánh mắt trìu mến của 2 người thân, Mẹ thật sự xúc động. Nằm phòng hồi sức, mẹ hạnh phúc quá, nên cứ huyên thuyên mãi về 1 chặng đường vừa mới trải qua.


Sáng hôm sau, mẹ được xuống phòng, còn con gái thì vẫn chưa được xuống. Mẹ và cả nhà nôn nóng quá, muốn được nhìn thấy con. Hỏi y tá thì nói là bé còn yếu chưa xuống được. Mẹ xin lên thăm con. Đau lắm, mẹ lê từng bước từng bước đến phòng, nhưng người ta không cho vào, nói là con chưa bú sữa mẹ được, đang còn theo dõi. Mẹ rơm rớm nước mắt, cô y tá thấy tội nghiệp, nói mẹ chờ đi, rồi lát sau cô bế con ra.

Lần đầu tiên mẹ được chạm vào người con bằng xương, bằng thịt. Mẹ bế con trên tay, con gái bé nhỏ, mắt còn nhắm nghiền. Mẹ lại trào nước mắt, vì quá hạnh phúc. Có lẽ không có ai như mẹ quá, bồng con là cho con bú hoặc hôn con ngay nhưng mẹ lại làm khác, mẹ kéo khăn ra, kiểm tra tay chân, các bộ phận khác xem có gì bất thường không? Vì mẹ sợ lắm! Rồi Mẹ phải trả con lại, về phòng. Mẹ nhớ con da diết.

Một ngày sau đó, con cũng được xuống phòng với mẹ, cái cảm giác ôm con vào lòng, cho con những giọt sữa đầu tiên sao mà thiêng liêng quá, hạnh phúc quá. Nhìn con mà bao nhiêu mệt mỏi, đau đớn đi đâu mất tiêu hết trơn. Bắt đầu từ đó, ngày nào với mẹ cũng là niềm vui cả, niềm vui được chăm sóc, được yêu thương con và được có con bên cạnh.

Giờ thì con gái đã lớn rồi, cũng đã biết bi bô đủ thứ chuyện cho mẹ vui rồi. Mẹ biết ơn cuộc đời này đã mang đến cho mẹ một thiên thần đáng yêu, một nguồn sống.


Theo afamily





>> Chia sẻ Nhật Ký <<






0 nhận xét on "Ngày con chào đời"

Đăng nhận xét

Lượt xem

 

Copyright 2011 Nhật Ký Làm Mẹ Designed by Thiết kế Website Nhanh